12 năm thu nhập không xoàng, tôi vẫn không mua được nhà Hà Nội
12 năm thu nhập không xoàng, tôi vẫn không mua được nhà Hà Nội
Bị bạn gái bỏ vì không có nhà, nằm viện phải lấy tiền hưu của cha mẹ đóng viện phí đã khiến anh Phương giật mình vì cách chi tiêu vô tội vạ.
Chi tiêu không kiểm soát, cho vay mượn vô tội vạ là những nguyên nhân chính khiến anh Tuấn Phương, 34 tuổi không thể mua nổi nhà ở Hà Nội dù thu nhập không thấp. Dưới đây là chia sẻ của anh:
Tôi học kỹ thuật, ra trường năm 2003. Thời mới ra trường, tôi nhảy nhót vài công ty, lúc vì lương thấp, lúc vì công việc không đúng chuyên môn. Giữa năm 2004, tôi về làm cho một công ty nước ngoài, cũng là công ty tôi đang làm hiện nay. Tôi nhớ, sau thời gian thử việc, đến cuối năm 2004, lương tôi đã là 6 triệu (thời đó, 5 triệu là phải chịu thuế thu nhập), hiện nay là 30 triệu/tháng. Ngoài ra, Tết dương lịch có tháng lương thứ 13, Tết Nguyên Đán, nhân viên như tôi cũng được một khoản kha khá, tùy tình hình kinh doanh của từng năm. Có thời điểm tôi còn đi làm thêm bên ngoài, thu nhập bằng nửa lương chính. Tuy nhiên, sau mười mấy năm nhìn lại, đến giờ tôi chỉ có chưa đầy 100 triệu trong tài khoản. So với hồi mới đi làm, bây giờ tôi có hơn được một chiếc xe SH, một chiếc laptop giá 30 triệu, một bộ máy ảnh + ống kính 50 triệu và một điện thoại iPhone 6s.
Bây giờ nhìn bạn bè đồng tuổi, đa số cuộc sống đều ổn định, có nhà cửa, vợ con, tôi không khỏi chạnh lòng. Đầu năm ngoái, tôi yêu một cô gái và xác định sẽ lấy làm vợ. Tuy nhiên, sau khi biết tôi không có nhà Hà Nội, cô ấy đã ngãng ra. Sau vụ thất tình đó, tôi bắt đầu nhìn nhận lại vấn đề chi tiêu của mình và giật mình vì những lý do khiến tiền rời bỏ tôi ra đi.
Tôi vốn là con trai một trong gia đình có ba chị em kinh tế thường thường bậc trung ở Nam Định. Từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ phải trải qua cảnh thiếu thốn nên cũng không biết tiết kiệm và cũng không chịu khổ. Thời sinh viên, tôi ở trọ cùng chị gái và một người chị họ nữa. Bố mẹ cho tiền để chúng tôi thuê nhà riêng khá sạch sẽ, nhà tắm có cả bình nóng lạnh. Thời sinh viên tôi cũng không hề kham khổ. Sau này, khi các chị về quê thì tôi lại có em gái lên ở cùng. Lúc này tôi kiếm ra tiền rồi nên không xin tiền bố mẹ nữa. Tôi bao em ăn ở luôn, thỉnh thoảng cho tiền tiêu vặt (bố mẹ chỉ phải cho em mỗi tiền học).
Bao nhiêu năm ở Hà Nội, tôi đã trải qua 7 lần chuyển nhà, nhà mới thường đắt hơn nhà cũ. Tôi chuyển đi chủ yếu do chủ nhà đòi nhà chứ tôi cũng ngại di chuyển, dù giá thuê nhà đắt thì tôi vẫn ở cố. Nhà hiện tại tôi đang ở đã gắn bó được 4 năm. Giá thuê hồi 2012 là 4 triệu, giờ là 5 triệu.
Ở một mình, tôi vẫn thuê nhà to, thỉnh thoảng cho anh em hay bạn bè ở nhờ, tôi không lấy tiền. Nhà nào tôi cũng thích nằm điều hòa, bình nóng lạnh, dùng điện nước thoải mái. Nhà rộng nên tôi thường gọi anh em bạn bè đến nhậu nhẹt. Thuê nhà đắt tiền lại hay có khách chính là lý do đầu tiên khiến tôi không thể tiết kiệm.
Nguyên nhân thứ hai, tôi tốn khá nhiều tiền cho bạn bè và tình phí. Tôi có thằng bạn thân thuộc dạng nghệ sĩ, hai đứa vẫn thường ngồi quán khu vực Nhà Thờ, bốt Hàng Đậu và Nhà hát lớn để ngắm các cô gái đẹp. Tất nhiên, tôi và nó đi chơi với nhau thì cả hai khá sòng phẳng, thằng này mời ăn thì thằng kia mời uống. Có điều, mỗi lần đi với nhau, chúng tôi cũng tốn khoảng 500.000 đồng, một tuần đi với nhau đến 2, 3 lần.
Còn khi mời các cô gái đi chơi thì tôi không thể để họ trả tiền, nhất là khi tôi đang có ý định cưa cẩm. Tôi cũng muốn cưới vợ nhưng số lận đận nên chưa có mối tình nào đi đến hôn nhân. Thanh niên độc thân, nếu không bận làm việc, tôi sẽ đi chơi, lang thang quán xá. Chỉ khoản ăn chơi này, tôi thấy dù kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Nguyên nhân thứ ba, làm về công nghệ nên tôi cũng có chút ham mê công nghệ, tôi tốn khá tốn tiền để mua sắm điện thoại, máy tính, máy ảnh, nói chung tôi nâng cấp các thiết bị của mình liên tục. Lúc không đủ tiền, thèm quá, tôi sẵn sàng mua trả góp, chịu thêm một khoản phí và lãi suất không nhỏ. Mà cái dạng tiêu sản này chỉ sau một tháng sử dụng, giá trị đã giảm đi ít nhất là 20%. Thỉnh thoảng mẹ vẫn mắng tôi là “buôn ngược”.
Nguyên nhân thứ tư và vô bổ nhất là tôi có một thời gian lỡ dại, theo mấy thằng bạn chơi lô đề, cá độ. World Cup 2010, tôi thua mất hai trăm triệu chỉ trong một tuần. Cũng may tôi không đam mê cờ bạc nên dứt ra được.Ngoài ra, tôi cũng mấy lần ngu, cho mấy đứa bạn mượn tiền khi chúng nó thua bạc và giờ có đứa vẫn chưa trả. Sau này, tôi tỉnh hơn, không còn cho bạn mượn tiền vì những lý do không chính đáng như thế nữa.
Chi tiêu không có kế hoạch như thế nên nhiều khi tôi phải ứng lương trước. Tôi chỉ tỉnh ngộ sau vụ thất tình năm ngoái. Đợt đó chán quá, tôi ra ngoài uống rượu hơi nhiều, một lần say tự ngã ra đường, phải nằm viện. Lúc đó, tôi không có tiền, bố mẹ lại phải mang tiền tiết kiệm cho tuổi già của mình để đóng viện phí cho tôi. Hai sự việc này khiến tôi phải nghiêm túc nhìn lại cách chi tiêu của mình, nên bây giờ mới tiết kiệm được chút tiền trong tài khoản. Có điều với tình hình này, chắc cũng phải vài năm nữa tôi mới có thể mua được nhà ở Hà Nội.
Vnexpress
Comments
Post a Comment