BẢN NGÃ VÔ BIÊN (kỳ 1)
Bản Ngã Vô Biên
33 Bước Phục Hồi Nội Lực Của Bạn
Tác giả: STUART WILDE
Biên dịch: Nguyễn Kim Dân
33 năng lượng của con người là lời giáo huấn cổ xưa. Tôi tin đầu tiên nó có nguồn gốc từ những người theo đạo Lão ở Trung hoa. 33 năng lượng được cho là bắt đầu từ một cảnh giới cao hơn vào trong phạm vi thế gian – một phạm vi như một con đường được xây dựng bằng ánh sáng – cho phép con người thoát ra khỏi các cảm xúc và các hình thức tư tưởng của sự tiến hóa này vào trong một ý thức cao hơn. Lúc đầu khi nghe nói đến khái niệm này từ thầy cũ của mình, tôi cảm thấy khó hiểu. Cách tốt nhất để giải thích khái niệm đó là nó giống như một chùm ánh sáng được tạo thành từ 33 sợi, xoắn tròn lại với nhau như một sợi dây thừng.
Trên thực tế, nó đem lại cho mọi người nguồn cảm hứng và giúp họ tiếp tục sự tìm kiếm thánh linh của mình trong cuộc sống. Nó giúp họ tạo nên sự củng cố sức mạnh mà trong lời giáo huấn này được gọi là sự hợp nhất. Một khi năng lượng của sự tìm kiếm và sự hợp nhất đã được thiết lập một thời gian, năng lượng thứ 33 thoát ra khỏi liên hợp thần kinh đó. Đây là năng lượng của người đã được điểm đạo.
Tôi không bao giờ thích các định nghĩa cũ về người đã được điểm đạo; đối với tôi các định nghĩa đó luôn luôn được cảm thấy khá riêng biệt và tinh túy. Tôi không đưa ra đề nghị khái niệm về “chúng ta và chúng nó”; tôi thấy điều đó khá nham hiểm và vị kỷ. Và tôi không thích những người được điểm đạo ám chỉ các thế lực. Tôi cảm thấy họ làm như vậy vì địa vị và vòng quay tiền bạc nhiều hơn lối sống linh thiêng. Nếu bạn là một người đã được điểm đạo, tôi muốn thấy bạn có thể làm gì và, nếu bạn có thể làm điều bạn nói, tôi cũng muốn bạn dạy tôi cách làm điều đó nữa.
Trên thực tế, qua lời giáo huấn của 33 năng lượng, tôi đã khám phá ra năng lượng của người được điểm đạo không nhất thiết là năng lượng của một thầy phù thủy, hay một pháp sư – nó còn hơn năng lượng của siêu nhiên tính. Nó dần dần bắt gặp bạn một khi bạn đã vượt ra ngoài các cảm xúc và các hình thức tư tưởng chung đối với cảnh giới thế gian này, và khi bạn đã buông bản ngã ra một chút và đi theo Bản ngã Vô biên bên trong.
Vâng, nhận thức của bạn đang phát triển, và những điều lạ thường thường xảy ra, nhưng điều đó không phải là vấn đề rèn luyện. Vấn đề cố gắng đạt được một năng lượng tâm linh cao hơn thuộc loại này là để nó có thể trả tự do cho bạn và giải phóng bạn khỏi sự bất an dễ xúc cảm – và vì vậy bạn có thể chỉ dạy điều đó cho anh chị em mình và trả tự do cho họ. Theo quan điểm của tôi, đó là cách tốt nhất.
Khi tôi suy nghĩ về lời dạy cổ xưa, tôi tự hỏi người ta có thể biến 33 sợi ánh sáng được xoắn tròn lại với nhau làm thành một cái gì đó có sẵn và hữu ích để người thường có thể sử dụng. Tôi thích những năng lượng “ở dưới đây” để giúp bạn vượt qua những điều bình thường, như mẹ vợ điên rồ của bạn đang làm cho bạn hóa điên rồ. Đó là loại khoa thần nghiệm tiện lợi cho người người dùng mà tôi thích.
Cách nay nhiều nam, tôi đã quyết định hướng dẫn buổi thảo luận vào cuối tuần về 33 năng lượng của con người. Tôi cảm thấy tự tin là tôi có thể chuyển bản chất giáo huấn cổ xưa nhất thời thành một phương pháp thực tiễn có thể giúp ích cho mọi người. Vì vậy, tôi giữ chỗ trước trong một khách sạn đẹp ở Washington, D. C., gửi đi những quyển sách nhỏ quảng cáo, và khoảng 120 người đã có mặt.
Suy nghĩ về buổi thảo luận mà tôi sắp dự, tôi đã viết 10 bước đầu tiên và những tấm thẻ nhỏ, nhưng khi tôi viết tới bước thứ 11, tâm trí tôi hoàn toàn trở nên trống rỗng. Lúc đó là 7 giờ 30 sáng, tôi đang ở trong phòng của khách sạn, và buổi thảo luận đã được sắp xếp để bắt đầu vào lúc 9 giờ. Thật là kinh hoàng!
Dù tôi đã cố hết sức, tôi không thể đi từ bước thứ 10 qua tới 3 bước cuối cùng (31, 32 và 33) mà tôi biết là Sự tìm kiếm, Sự hợp nhất, và Người được điểm đạo. Tôi đã có một buổi thảo luận trông giống như một bánh rán có một lỗ lớn chết tiệt trên cái bánh! Tôi sắp sửa bước lên sân khấu và thù nhận rằng tôi là một kẻ phá bĩnh hoàn toàn, và tôi đã mời một nhóm người tới buổi thảo luận cuối tuần để tôi không thể nào tự mình hiểu nổi – một kẻ vô công rỗi nghề thật sự.
“Hãy thư giãn, công tử bột”, tôi tự bảo mình. Tôi đã đặt bữa ăn sáng: trứng, cà phê, bánh sừng bò, món thú vị, tất cả trên một cái khây bạc đẹp mắt. Bây giờ là 9 giờ kém 20, và tôi vẫn không khôn ngoan hơn tí nào. Tôi tự nghĩ, nếu năng lượng này là có thực, nó sẽ biến thành lời lẽ con người; nếu nó không có thực, cố gắng dạy điều đó cũng không có ích gì.
Tôi nhặt một số văn phòng phẩm trong khách sạn và yên lặng theo Thiện tính Vĩ đại ở ngoài đó đang giúp đỡ chúng tôi, tôi nói, “Thiện tính Vĩ đại, công tử bột, dù anh là gì chăng nữa – người chăm lo 33 năng lượng – hãy cho tôi thấy ngay sự yên ổn của lời giáo huấn này; nếu không, tôi no ứ rồi”.
Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi nghe lời nói diễn ra trong đầu tôi, và bàn tay tôi bắt đầu viết: bước 11, 12, 13… mỗi bước lần lượt tuôn ra hết bước này đến bước khác, liền một mạch tới bước thứ 30. Tôi ghi thật nhanh những bước đó bằng những ngón tay nhỏ múp míp. Đây là quyển sách nói về buổi thảo luận mà thiện tính vĩ đại đã ân cần điền vào cho tôi sau bữa ăn sáng vào lúc 9 giờ kém 10 ở D. C. cách nay 14 năm.
Một số khái niệm này là những khái niệm mà tôi đã bao gồm trong những quyển sách khác của mình, và nếu bạn đã đọc tất cả những thứ này của tôi, thì đây sẽ là sự xem xét lại một phần các ý tưởng đó. Nhưng đây là đoạn duy nhất trong tác phẩm của mình trong đó toàn bộ khái niệm được trình bày trong một bài.
Thỉnh thoảng, tôi thấy rất có ích để trở lại những gì mà tôi đã biết rồi. Trở lại những điều đơn giản có ý thức cao hơn, bạn thấy rằng chúng không đơn giản như bạn đã nghĩ lúc đầu. Bạn nhớ những đoạn ngắn mà bạn đã quên, và một nhận thức mới, sâu sắc hơn nảy sinh để tăng cường những gì bạn đã biết rồi.
Nếu bạn chưa đọc sách của tôi, thông tin sẽ mới và đậm nét, và hy vọng nó sẽ có ích cho bạn. Nó đã có ích cho nhiều người, và nếu bạn có thể đi tới đoạn kết của 33 bước, và nếu bạn hoàn thành bằng hành động, nó sẽ tăng thêm năng lượng của bạn, đem lại sự nhận thức cho bạn, và cho bạn sự tự do. Cuối cùng, bạn đi qua ô cửa đứng giữa hai thế giới: thế giới này và thế giới kia vô biên, linh thiêng hơn, đang tiến hóa và kề cận thế giới của chúng ta.
Dĩ nhiên, bạn phải có lòng mong muốn thay đổi và phát triển. Lòng mong muốn đó thường bắt đầu từ một chỗ tiêu cực - như sự không thỏa mãn với hoàn cảnh hiện thời của mình hay những người xung quanh bạn. Bạn khát khao một cơ hội tìm tới một cái gì mới.
Đôi lúc thiện tính vĩ đại và kỳ diệu là vũ trụ vô hình xung quanh chúng ta, giúp chúng ta bằng cách tạo ra một sự thay đổi đột ngột, một sự thay đổi đánh dấu một bước ngoặt đặc biệt trong cuộc đời của chúng ta. Trong vấn đề phim ảnh họ gọi nó là vấn đề cốt truyện, khi đột nhiên đang quay thành phim 20 phút một cái gì đó khác nhau xảy ra đưa câu chuyện đi theo một hướng khác. Khi năng lượng hiện thời của cuộc sống của bạn trở nên nhạt nhẽo và được dùng hết, cảm xúc, tình cảm, và sự bất mãn từ tâm hồn sâu thẳm tạo nên một vấn đề cốt truyện cho bạn. Nó thường có những hàm ý thuộc tâm linh hay vật chất.
Có thể bạn nhuốm bệnh. Đôi với những người khác, vấn đề cốt truyện của họ là đốn một cái cây – như ở vận tốc 70 dặm một giờ - điều đó thường xoay tòn họ. Hay có một sự ly dị, một cái chết trong gia đình, một sự phá sản, hay một cái gì đó kỳ quặc xảy ra.
Nói chung, khi bản ngã đang trải nghiệm và nó tự hài lòng với chính mình, nó sẽ không xem xét tính chất tâm linh hay các khuôn mẫu đức tin khác nhau, những trí tuệ cổ xưa, sự củng cố năng lực, kỷ luật cá nhân, hay loại hành động sẽ biến một cuộc sống trần tục thành một sự mưu cầu thiêng liêng. Trước tiên bạn thường phải thiêu hủy tất cả những sự lựa chọn của bản ngã – và sau đó đốn một cái cây.
Vì vậy khi bạn đọc báo thấy rằng bốn người đốn hạ một cái cây đêm qua, mặc dù điều đó thật buồn, biết rằng về cơ bản những gì họ đang tìm kiếm là Bản ngã Vô biên của họ. Dĩ nhiên, theo sau 33 bước này thì an toàn hơn nhiều. Nhưng một số người vội vã tự khám phá chính mình, vì vậy họ đốn cây để thay thế. Đôi lúc chúng ta gây ra các tai nạn để thoát khỏi một tình thế tuyệt vọng, do đó tạo ra sự thay đổi mà chúng ta cần; và đôi lúc chúng ta tạo nên các tai nạn vì thiếu sự cân bằng khi chúng ta am hiểu sâu sắc bản ngã. Vì vậy bạn không nên cảm thấy bối rối xúc động. Tất cả chúng ta đều vô biên và tất cả các sự kiện – tích cực hay tiêu cực – chỉ là một phần của cuộc hành trình của bạn từ bản ngã tới tâm linh. Một số người đi đường tắt.
Tôi thực sự đến với Thượng đế vào tuổi 28, vì vào lúc đó tôi thực sự buồn chán, hơi loạn tâm thần, và hoàn toàn bị rối loạn chức năng. Một hôm, tôi đã làm một điều vô cùng khéo léo: Tôi đã giũ sạch tất cả. Tôi đã tống khứ chiếc xe hơi Rolls-Royce buồn tẻ, nhân viên của tôi, tất cả những kẻ theo đóm ăn tàn, và tôi đã giao những gì còn lại thuộc ngành kinh doanh quần Jeans của mình cho đối tác của mình. Tôi có một căn hộ ở London trên đê Chelsea vốn là một khu vực thanh lịch xinh đẹp. Tôi nhớ là mình đã suy nghĩ, tôi muốn bỏ đi; tôi muốn tự do. Không hơn chuyện nhảm nhí (BS) – Tôi muốn một cuộc sống chân thật, thực tế và có ý nghĩa.
Một bộ gương đắt tiền ở trong phòng trước của căn hộ tôi. Tôi gọi một người bạn và đề nghị anh cho người theo xe tải. Tôi nói: “Tôi sẽ cho anh một số gương đẹp”. Anh ấy đã tới, tháo móc ở gương ra và kéo chúng ra, hoàn toàn hài lòng với bản thân mình.
Rồi vào ngày cuối cùng tôi rời khỏi căn hộ - nó trị giá khoảng 400.000 USD theo giá thị trường – Tôi chỉ đóng cửa và đi. Tôi không cắt điện thoại hay điện. Tôi cũng không viết thư cho ngân hàng và giải thích tại sao họ không nhận thế chấp. Tôi không nợ họ nhiều lắm. Tôi có nhiều vốn cổ phần trong căn hộ, nhưng tôi không quan tâm đến tiền bạc – Tôi biết ngân hàng sẽ không mất tiền mặt; trên thực tế, họ sẽ kiếm được khối tiền từ sự ra đi của tôi khi họ sẽ chiếm hữu lại tài sản.
Tôi không lấy một thứ gì cả. Thậm chí tôi không ăn thức ăn trong tủ lạnh. Tôi đã để lại tất cả quần áo và đồ đạc của tôi (dĩ nhiên trừ những tấm gương), và tôi rời bỏ căn hộ như thể tôi đang đi vòng quanh góc đường tới 7 – Eleven. Đi bộ xuống phố, tôi rẽ về bên phải ra khỏi đê Chelsea đi về phía bắc tới đường các vị Vua. Khi tôi dừng lại để băng qua đường, có một ống dẫn nước ở dưới chân tôi. Tôi không giữ chặt chìa khóa cửa trước của căn hộ và làm rơi nó xuống ống dẫn nước. Đó là tôi muốn thay đổi bao nhiêu. Tôi đang ra đi. Đi ra giống như đó là sự khởi đầu của cuộc tìm kiếm tâm linh. Tôi đã quyết định, “Này, Stewie, đã đếnlúc có một cái gì đó khác biệt”.
May mắn thay, tôi đã tìm thấy một người thầy tâm linh. Ông biết ông đang nói về cái gì, và ông bắt đầu dạy tôi về đạo Lão. Cái gì rất tuyệt diệu về đạo Lão là đạo dạy bạn tách biệt – không chỉ khỏi các cảm xúc của thế gian và các cảm xúc của gia đình bạn và những người chung quanh bạn, mà nó còn dạy bạn tuân thủ và tách biệt khỏi các cảm xúc của chính mình. Nó hầu như ngự trị trên chính bản thân bạn và theo dõi điều gì đang tiếp diễn hơn là kiểm soát toàn bộ vở nhạc kịch. Khi biết tách ra khỏi những hối thúc và sự băn khoan lo lắng của mình, bạn trở nên trong sạch hơn, và ít là nạn nhân của tài sản của chính mình hơn.
Đạo giáo là một triết lý thú vị có nguồn gốc từ Trung hoa, khoảng năm 500 TCN. Đạo được viết là “Taoist” (người theo đạo Lão) nhưng phát âm là “Dowist”, điều đó luôn làm cho tôi lúng túng. Sự dị thường đã xảy ra vì các học giả phương Tây nghiên cứu ngôn ngữ Trung Hoa trong thời kỳ đầu đã cố gắng dịch âm tiếng Trung Hoa sang mẫu tự tiếng Anh. Họ không bao giờ thực sự quyết định liệu nó là “dow” hay “tao”. Nó được phát âm là “dow” và được viết bằng tiếng Anh là “Tao”.
Vì vậy bạn có lẽ đã thấy Đạo Đức Kinh (Tao Te Ching hay Dow De Ching) trong hiệu sách địa phương của mình. Đó là một công trình kỳ diệu – hoa mỹ và tốt đẹp – nhưng lúc đầu đọc nó bạn không biết nó muốn nói gì, tôi phải nói là tôi cũng không hiểu nữa.
Nhưng cái đẹp của triết học đạo Lão không giống như nhiều tôn giáo, nó không có quy tắc nào. Vì vậy đạo Lão tự nhiên hấp dẫn tôi. Một khi bạn hiểu nó, bạn thấy là các khái niệm của đạo Lão trông cứ giản dị và truyền cảm. Đạo Lão dẫn dắt bạn từ thế giới của bản ngã, vẻ đẹp quyến rũ và ảo tưởng vào trong tính chất tâm linh của tự nhiên và Bản ngã Vô biên. Đạo Lão đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều.
Thế giới của bản ngã là thế giới không thoải mái, thậm chí đôi lúc thống khổ. Bạn phải tranh đấu để giữ cho nó hạnh phúc. Bạn có thể cho nó một xe hơi mới để chơi, một món đồ chơi, một số kinh nghiệm về tình dục, bạn có thể say rượu và nhét đầy thức ăn; mặc dù vậy bản ngã thức dậy sáng hôm sau để ghim chặt một bảng danh sách các đồ vật va2ot trán của bạn, và cho biết: Này, gã khờ, hãy lấy cho ta cái này, hãy lấy cho ta cái kia. Ta cảm thấy bất an – ta muốn nhiều hơn, nhiều thứ hơn nữa”. Bản ngã tự nhiên thiên về sự rối loạn chức năng. Thật là gay go để đi đến bất kỳ loại thanh thản nào trong đó những bậc thần nghiệm phương Đông gọi là “thế giới ảo tưởng” – những ảo tưởng về thế giới do bản ngã điều khiển.
Ngoài những nỗi thăng trầm của cuộc đời ra, bình diện vật chất là một kinh nghiệm vẻ vang. Từ khía cạnh tâm linh, không có bất kỳ năng lượng phủ định nào trên bình diện này, chỉ ảo tưởng của năng lượng phủ định. Hãy để tôi giải thích. Tất cả năng lượng phủ định bắt nguồn từ những nhận thức và định nghĩa về bản ngã. Cái mà chúng ta gọi là sự bất hạnh hay một kinh nghiệm tiêm cực, là bất kỳ sự mâu thuẫn nào thuộc quan niệm của bản ngã.Vì vậy nếu một cái gì đó xảy ra mâu thuẫn với bạn, bạn sẽ cho rằng bạn đã đau khổ theo một cách nào đó.
Bạn muốn sống một cuộc sống không đau khổ, và bạn té ngã trên vỉa hè và làm trật mắt cá chân của mình – có một sự mâu thuẫn. Bạn muốn ấm cúng và ấm áp, và thượng đế mưa như trút. Bạn muốn một lối sống giản dị có nhiều tiền, nhưng có nhiều áp lực trong công việc, vợ bạn làm cho bạn phải khổ sở, các con bạn làm cho bạn phát điên lên, ông chủ đang quấy rầy bạn, và bây giờ có nhiều mâu thuẫn hơn để đấu tranh. Vì vậy những gì mà chúng ta gọi là “những kinh nghiệm tiêu cực” thực chất chỉ là sự mâu thuẫn giữa các quan niệm của bản ngã. Tất cả sự đau khổ dễ xúc cảm bắt bản ngã phải gánh chịu. Điều đó không làm cho nó dễ chịu, nhưng một khi bạn có thể thấy rằng nó bắt nguồn từ tín điều của bản ngã, bạn có thể bắt đầu chữa lành nó khá nhanh.
Tôi thích một triết lý về cuộc đời không có những điều tuyệt đối thực sự. Nói một cách khác, thật là một ảo tưởng khi nói rằng chúng ta phải ấm cúng, an toàn, giàu có, và khỏe mạnh, hay chúng ta nên sống một cuộc sống trường thọ - điều này cũng là một phần khác của những luật lệ của bản ngã phải không? Bạn có thể sống một thời gian dài, và bạn có thể không. Sống tới lúc tuổi già cũng chẳng ích gì nếu bạn sống cả đời trong ngục tù buồn tẻ vốn là một tình trạng làm rối bời đời bạn. (Theo “nghĩa buồn tẻ”, tôi muốn nói đến thế giới bình thưởng của con người máy móc). Điều tốt hơn là bạn sống một hay hai tuần với tư cách là con người được thừa nhận, tự do, hoàn toàn yên tĩnh, thương mến còn hơn 90 tuổi trong tình trạng cực kỳ lộn xộn của bản ngã.
Chính chất lượng của cuộc sống trong khi bạn đang sống mới là quan trọng. Nếu ngày nay là ngày cuối cùng của bạn trên trần thế, điều đó sẽ chỉ là bi kịch nếu bạn không trải nghiệm cuộc đời một cách đúng đắn – nếu bạn không bao giờ tự cho phép mình kinh qua thú nhục dục của cuộc đời, để thực sự sống cuộc đời đó. Vấn đề là gì, nếu cuộc sống chỉ là sự đau khổ, nỗi thống khổ, sự rối loạn chức năng, và sự lo lắng?
Nhưng nếu bạn xoay sở để tự mình hòa giải về mặt tâm linh và tâm lý, nếu bạn đã nhìn vào tâm hồn và phục hồi sức mạnh vô biên bên trong bạn thì đột nhiên bạn có thể nói, “Vâng, tôi đã làm điều đó. Cuối cùng tôi đã đến đó: tôi đã mua được áo thun, người anh em. Tôi sung sướng tiếp tục tới một khía cạnh khác”.
Hãy nhìn xung quanh các quốc gia phương Tây của chúng ta, bạn có thể thấy là chất lượng cuộc sống của mọi người đang trong tình trạng xấu đi. Họ đang trở nên ngày càng tồi tệ hơn, ngày càng bệnh hoạn. Vì vậy bạn chỉ có hai sự lựa chọn. Bạn có thể ngồi ì ra đó và bị bệnh về thể xác và cảm xúc, hoặc bạn có thể làm một cái gì đó về điều đó. Bước đầu tiên của cuộc hành trình này là sự khao khát. Sự khao khát của bạn mạnh như thế nào? Bạn sẽ củng cố và trở nên tự do và cảm nhận thế giới theo một cách khác không? Có thể bạn không nghĩ đến nơi bạn tìm thấy chính mình ngày nay không? Bạn không phải vượt qua khỏi những giới hạn theo cách mà tôi đã làm và đi ra khỏi nhà mình. Nhưng bạn phải có sự mong muốn, và bạn sẽ phải hành động để thay đổi nhiều điều.
Bạn phải di chuyển trước tiên. Tâm linh không bao giờ đi xuống để tìm bạn. Nó không vừa đi lang thang vừa nói: “Có ai ở đây muốn được nhận thức không? Có ai muốn có được sự hiểu biết siêu việt không?” Tâm linh không vừa huýt gió trong thương trường vừa cố gắng quảng cáo rùm beng việc kinh doanh. Tâm linh ngự trị ở đó, thụ động chjo72 bạn đến và lấy nó. Vì vậy, một phần tiền trình của bạn là vươn tới nó.
Hãy đưa tay bạn lên, chìa ra và nói với Thiên Lực vô biên bên trong bạn – bạn muốn mô tả nó bằng bất cứ cách nào: Đức Phật, ý thức Đức Kito6, Krishna, Đạo – hãy vươn lên và nói, “Này, tôi muốn thay đổi. Tôi muốn đi xa hơn nữa nơi tôi tìm thấy chính mình bây giờ; vì nếu tôi không muốn thay đổi, tôi sẽ làm cho mình buồn đến chết mất”. Bạn phải muốn thay đổi – đó là bước đi đầu tiên. Tôi muốn. Tôi phải nói. Tôi có nhiều ước vọng và rất kiên trì. Rất nhiều.
Vì vậy nếu bạn xuất hiện trong cuộc hành trình này, hãy cam kết. Nếu bạn không muốn cam kết, hãy ném quyền sách này ra ngoài cửa sổ. Một khi bạn cam kết, nó sẽ dần dần trả tự do cho bạn, giải phóng bạn ra khỏi phần lớn gánh nặng không cần thiết. Một số trong 33 khái niệm này trả tự do cho bạn ngay và một số khái niệm trả tự do cho bạn sau này – từ bây giờ đến ba tháng, từ bây giờ đến chín tháng, năm năm sau – khi bạn hiểu ở mức độ vô hạn chúng thực sự có nghĩa là gì, và bạn có thể thấy mọi điều một cách sâu sắc hơn.
Nó giống như một củ hành. Lột một lớp vỏ này, sẽ có một lớp vỏ khác ở bên dưới nó. Bạn luôn đi càng ngày càng sâu hơn vào bên trong, khám phá các nhận thức mới, và hiểu cuộc đời một cách có ý nghĩa hơn. Vì vậy, mong muốn tiến hóa, mong muốn trở thành một điều gì đó khác biệt. Chắc chắn tôi có niềm khao khát. Lúc còn nhỏ được nuôi dưỡng ở Phi châu và bị buộc phải theo hết một nền giáo dục cứng nhắc của trường nội trú Anh và sau đó tiếp tục gia nhập một xã hội Anh câu nệ, cứng nhắc – điều đó tạo nên niềm khao khát trong tôi.
Tôi đã không mất nhiều thời gian để khám phá ra rằng tôi không thích hợp với xã hội như vậy. Trên thực tế, tôi trở thành một nhà chuyên nghiệp càng lập dị càng tốt. Chính sự khẳng định của tôi là một ngày nào đó tôi sẽ thoát khỏi nhà tù buồn tẻ cùng lực lượng của thế giới gây hạn chế và tìm cách lôi kéo và kiểm soát bạn cũng như tôi. Dĩ nhiên, có hàng triệu người khắp cả đại cầu không thích hợp với thế giới như vậy. Trong những quyển sách của tôi, tôi gọi họ là “những kẻ cư ngụ bên lề”.
Những kẻ cư ngụ bên lề không nhất thiết là những kẻ sống lang thang hay những lữ khách hippi, họ cũng không phải là người theo chủ nghĩa vô chính phủ đang cố gắng phá tung quán trọ. Họ là người biết có một cái gì khác cho cuộc sống ngoài bản ngã, sự buồn tẻ, sự kiểm soát, và các thể chế ra. Họ là người biết và tin vào một thực tại khác biệt – một ý tưởng khác. Tin tưởng và hành động một cách khác biệt, họ tự tách mình ra khỏi các cảm xúc bộ lạc thông thường và xông tới tìm lấy sự tự do. Ngay bây giờ họ có thể vẫn đang là tài xế cho công ty xe buýt thành phố. Nhưng, trong tâm hồn họ, họ đã di chuyển ra bên ngoài lề của sự tiến hóa nhân loại, ra khỏi cái mà đa số xem là thực tại bình thường.
Chắc chắn tôi là một kẻ cư ngụ bên lề và có lẽ bạn cũng vậy, nếu không, bạn sẽ không bị thu hút vào những lời giáo huấn này. Nếu bạn không biết liệu có phải bạn là một kẻ cư ngụ bên lề không, hãy ngồi xuống và suy nghĩ một chút về điều đó. Tôi chắc chắn bạn là người kỳ quặc – hoàn toàn kỳ quặc. Và tôi hoàn toàn kỳ quặc. Và có hàng triệu người lập dị trong chúng ta – khắp cả hành tinh, tác động đến ý thức! Tuyệt vời, thực vậy.
Điều gì đã xảy ra cho tôi có lẽ là điều đã xảy ra cho bạn. Khi tôi cố gắng làm cho phù hợp, tự uốn nắn minh vào trong bộ com lê ba chiếc và trong hệ thống giai cấp Anh và toàn bộ cấu trúc xã hội, tôi chạy tới các cuộc đua Royal Ascot, đội mũ chóp cao và có thể nhiều hơn điều đó; và có Nữ hoàng đang đi thong thả trên đường đua trong xe ngựa nhỏ của bà, và mọi người rất thanh lịch (so lah-dee-dah). Tôi sẽ cười và nghĩ, “Đồ chết tiệt tôi đang làm gì ở đây?” Tôi cảm thấy thất vọng và vô vị; tôi không làm điều đó được. Sự điều chỉnh cảm thấy như sự thất bại – sự chạy trốn có nghĩa là sự thành công.
Nếu bạn là một kẻ cư ngụ bên lề và tình trạng tâm trí cố định của bạn không thích hợp, điểm cốt yếu chỉ là đồng ý với sự không thích hợp đó. Tại sao lại tranh đấu? Chắc chắn bạn đã phải đứng vào vạch đợi lệnh xuất phát và có mặt trong những cuộc họp mặt thân mật gia đình vào lễ Giáng sinh và gạt bỏ tất cả thứ đó trong cái máng ăn. Nhưng cuối cùng, trong tâm hồn của bạn, điều mà bạn thực sự phải làm là thiết kế một cây cầu sẽ đưa bạn từ bên này ở đây nơi tất cả điều đó đều buồn tẻ và hạn chế, lên Quốc lộ 33, con đường ý thức đó dẫn tới lãnh vực của Bản ngã Vô biên (Đại ngã). Một khi bạn thấy thế giới là năng lượng và bạn thấy mình là năng lượng, một khi bạn mong muốn cảm nhận, bạn tự động biểu lộ sự tiến hóa khác biệt cho bản thân mình.
Hãy nghĩ đến điều đó như vậy. Đa số mọi người say mê với ý thức đề xuất và tự tác động tới chính mình để thừa nhận ý tưởng cho rằng cuộc đời do họ tạo nên. Nếu bạn thiếu cân bằng, mọi sự trở nên sai lầm. Nếu bạn có những tư tưởng tiêu cực, bạn nhận được kết quả tiêu cực. Những điều này đặc biệt không đáng kinh sợ, mọi người hiểu các khái niệm gây choáng váng thế gian. Đa số những người có trách nhiệm đều thừa nhận là họ tạo nên thực tại của mình.
Tuy nhiên, hãy nghĩ đến điều này. Nếu bạn ở bên trong cảm xúc phổ biến, nếu bạn tin những gì mọi người khác tin, nếu bạn đi đơn điệu theo con đường mà họ cũng đi, cuối cùng bạn buộc phải tiến triển bên trong theo sự tiến hóa nhóm của những người đi cùng đường với bạn. Số phận của bạn là số phận của họ. Vì, nếu bạn không suy nghĩ và hành động một cách khác biệt thì bạn không có một nhận thức khác về đời sống, về mặt tâm linh bạn phải công bố những gì mà người khác công bố, vì vậy bạn sẽ giải quyết vấn đề mọi người khác đang đi đâu.
Tôi đã hỏi mọi người trong các bài thuyết trình của tôi, “Bao nhiêu người trong số quý vị sẵn sàng không làm bất cứ điều gì, chỉ ngồi ở đó và bị lôi kéo vào trong cuộc tiến hóa chung tập thể?” Trong tất cả những nơi mà tôi đã xuất hiện, và tôi đã đi qua hàng trăm thành phố, tôi cho rằng chỉ có một người từng đưa tay lên. Người đó chỉ muốn biết nhà vệ sinh công cộng ở đâu.
Nhưng hầu như mọi người muốn một cái gì khác. Nếu bạn suy nghĩ theo cách mà bạn luôn suy nghĩ, nếu bạn làm những điều mà những người khác luôn luôn làm, nếu bạn hành động theo cùng một cách, nếu bạn cũng có những cảm xúc và niềm tin giống như vậy, cuối cùng bạn tất phải đến nơi mà người khác đến. Nếu bạn không tưởng tượng ra điều đó, bạn phải thay đổi. Bạn phải chọn lựa toàn bộ khuôn mẫu niềm tin khác biệt, một cách hoạt động khác. Kỷ luật, sự yên lặng. Sự tôn trọng tính chất tâm linh bên trong bạn. Bạn không thể có nó theo cả hai cách. Bạn không thể vừa ngồi và làm “người nằm ì ở nhà” và nói: “Vâng, đó là một ý kiến hay phải không? Ồ, vâng, tuyệt vời, ồ, vâng! Rất tích cực, thú vị”, và không làm gì cả. Bạn phải định hướng hành động, và bạn phải có niềm khao khát. Đó là điều then chốt. Muốn tiến hóa, hy vọng thay đổi, chưa hẳn đã đầy đủ - hãy hành động, công tử bột! Hãy hăng hái lên, và nên nhớ, bạn không chỉ có một mình.
Tôi tin rằng toàn bộ cuộc tiến hóa của hành tinh được bao phủ trong một ý thức; tất cả chúng ta là những mảnh cực nhỏ bên trong ý thức lớn hơn đó. Hãy tưởng tượng tâm trí toàn cầu tập thể là một toàn ảnh khổng lồ, mỗi người trong chúng ta là một chấm nhỏ trong toàn ảnh đó – bạn, tôi và tất cả những người khác. Nếu tôi thay đổi, điều đó giúp bạn. Nếu bạn thay đổi, điều đó giúp tôi. Dần dần, điều nhận thức có ý thức này lan tràn khắp cả thế giới, xuyên qua các tôn giáo và các thể chế, thu phục tâm hồn của người bình thường. Đó là cuộc hành trình trở lại Thượng đế. Bạn có thể gọi nó là cái gì mà bạn muốn vì Thiên lực (ông ấy, bà ấy, nó) chẳng màng đến việc bạn gọi nó là gì. Boogaloo.
Khi ý thức luân chuyển và lan ra, nó thay đổi mọi người; tất cả chúng ta đều thức tỉnh, và sự tiến hóa của hành tinh này tiến về phía trước. Vì vậy, nếu bạn sáp nhập hai hay ba khái niệm mới trong tâm trí bạn, và bạn tăng năng lượng của bạn lên một chút, bạn tự củng cố chính mình, và sau đó giúp đỡ những người khác – nhất là những người mà bạn đến tiếp xúc sẽ cảm thấy năng lượng của bạn và nhận thấy sự khác biệt.
Tất cả chúng ta đang đẩy năng lượng về cùng một hướng, cố gắng tạo nên một xã hội yêu thương hơn, ý thức hơn, kết hợp vào với nhau tốt hơn cho toàn thể nhân loại. Có thể mất một ít thời gian. Mọi người trong nhân loại có thể mất 500 năm để vượt xa hơn assoholic hiện tại. Nhưng này, điều đó có nghĩa quan trọng nào? Nếu bạn là vô biên, điều đó có thể mất bao lâu tùy theo ý thích. Sự thực là, bình tĩnh bạn tự nhủ: “Ít nhất chúng tôi đang tiến về phía trước, một cái gì đó đang xảy ra ở đây, chúng tôi đang cố gắng”.
Đó là toàn bộ quan điểm của 33 bước này – tạo ra năng lượng cho bạn. Nhưng bạn không thể tạo nên một năng lượng hoàn toàn mới và vẫn bám chặt vào chỗ bạn đang ở bây giờ. Nếu bạn muốn đi xuống dòng sông vĩnh cửu của nhận thức tới Bản ngã Vô biên của mình, bạn phải buông cái nhánh mà bạn đang đeo bám ra và để dòng sông mang bạn đi.
Điều đó có nghĩa đương đầu với những điều bất an và những nỗi lo sợ và thực sự nhìn lại chính mình. Đôi lúc điều đó có thể gây đau khổ một chút vì cái mà bạn thấy là hàng hàng lớp rác rưởi – hàng đống rác rưởi. Và bạn tự nhủ “Trời. Tôi nhẫn tâm quá. Tôi là một assoholic tổng thể. Tôi cần gia nhập Assoholics một cách ẩn danh. Tôi là một assoholic chán ngắt như thế”. Rồi, một khi bạn có thể nhận xét bạn là một assoholic như thế nào, bạn mới yêu chính mình. Hãy nhìn vào gương và nói: “Cậu cả, đây là một trong những thằng ngốc vĩ đại nhất trên đời, nhưng ta yêu hắn, ta yêu nàng, và ta sẽ thay đổi họ”.
Hãy suy nghĩ về điều này: nếu bạn trong trắng, một thiên thần hoàn toàn, hoàn toàn ở trên đỉnh cao, hoàn hảo, bạn sẽ không tồn tại ở đây. Toàn bộ vấn đề tiến hóa trên thế gian của chúng ta là trải nghiệm cẵn bã và rác rưởi và tất cả sự bạo lực và sự hoạt động khác thường, và thừa nhận điều đó. Khi linh hồn nhập vào một thể xác nó học hỏi những kinh nghiệm hạn chế. Bạn thức dậy vào một buổi sáng và nhìn lại mình – 180 cân Anh (81,72kg) – mập quá! Bạn phải kéo lê thân xác đó đi khắp nơi suốt ngày – trong tình trạng thể chất thật là gay go khi phải kéo lê nó đi!
Nhưng bạn không thể chống lại cuộc đời. Hãy thừa nhận sự hạn chế và sự rung cảm tiêu cực của bản ngã, và nhận thấy chúng ta hiện hữu ở đây để vượt qua chúng. Nếu nơi này hoàn hảo, chúng ta sẽ không có mặt. Chúng ta sẽ không hóa thân thành một thể xác. Chúng ta sẽ nhìn nó và chúng ta sẽ suy nghĩ, “Này, nó quá buồn chán – tẻ nhạt. Tôi sẽ không xuống vào trong thể xác này; nó tẻ nhạt như xem lớp sơn khô, không có gì tiếp diễn”.
Vì vậy, bạn là cái mà bạn hiện hữu. Bạn có cái mà bạn có, và tất cả thì có đủ cho mọi người. Nó có thể tiến hành một trong hai cách. Nhưng trước tiên bạn phải phục hồi Bản ngã Vô biên bên trong bạn, và vì vậy bạn bắt đầu bằng cách mời gọi nó vào trong cuộc sống của bạn.
Kỳ sau (2) ....
Comments
Post a Comment