BẢN NGÃ VÔ BIÊN (kỳ 7)


Bước 5

THỪA NHẬN TÍNH CHẤT TIÊU CỰC LÀ MỘT KINH NGHIỆM HỌC TẬP


Bước 5 bao gồm thay đổi thái độ của con người đối với cái có vẻ như sự bất hạnh hay tính chất tiêu cực. Tính chất tiêu cực là một thuật ngữ xuất hiện bất ngờ trong những năm gần đây mô tả các kinh nghiệm khó chịu của cuộc sống. Đa số mọi người phản ứng với sự bất hạnh theo một cách có thể dự đoán được.

Bản ngã có những quy tắc và những quy định. Các ước vọng, ý kiến, niềm tin, và nỗi sợ hãi của bản ngã bắt nguồn từ những điều này. Bất cứ khi nào bản ngã cảm nhận tính chất tiêu cực, nó sẽ phản ứng. Nó sẽ phản ứng từ sự kiêu ngạo hay sự công chính hoặc nó sẽ phản ứng tứ ý thức bất an của nó hay từ ý thức bất công vì hiện trạng của nó đang bị tấn công; hay có lẽ sức mạnh của nó đang bị giảm bớt bằng một cách nào đó.

Hãy lấy sự nghèo nàn làm thí dụ - sự nghèo nàn là một thí dụ cụ thể về cái mà bản ngã thường nghĩ đến như là một năng lượng tiêu cực. Sự nghèo nàn trong thế giới phương Tây luôn luôn bắt nguồn từ sự thiếu năng lượng phối hợp. Căn cứ vào hệ thống phúc lợi và cơ cấu an sinh xã hội của chúng ta và sự kiện có hàng trăm, nếu không phải hàng ngàn, quảng cáo cần được giúp đỡ trên báo hàng ngày, bất cứ ai hết sức cần một việc làm ngày nay có thể kiếm được một việc làm, ngay cả nếu việc làm đó là bán thịt băm viên. Ý kiến cho rằng mọi người phải xin ăn ngoài đường, chết đói do lỗi lầm nào đó của xã hội thì không tất yếu trong thế giới phương Tây của chúng ta.

Khi bạn nhìn mọi người đang ăn xin và bạn phản ứng với sự túng thiếu của họ bằng cách biểu lộ cảm xúc, bạn đang biểu lộ sự phẫn nộ của bản ngã. Quan điểm của bản ngã là quy ngã và được pha thêm những nỗi sợ hãi của bản thân nó. Bản ngã nói: “Hãy nhìn tất cả người nghèo nàn này. Họ sẽ có sự dư dật và ô tô, đầu máy video, sự quan trọng, và nhà cửa. Họ sẽ được chu cấp đầy đủ để cuộc sống của họ ấm cúng và dễ dàng; họ sẽ có tất cả những điều mà bản ngã của tôi cảm thấy là điều cốt tử cho phúc lợi và an ninh của tôi”.

Ở đây, trên hành tinh này, bạn phải tạo thành năng lượng nếu bạn muốn nhiều thứ - năng lượng phối hợp làm cho bạn có giá trị hơn đối với các công dân khác trên hành tinh vốn sẽ trả cho bạn về sự đóng góp của bạn vào phúc lợi của họ.

Nhìn thế giới theo ý nghĩa cảm xúc của Bản ngã hạn hẹp, chúng ta phán đoán nó, làm cho nó trở thành hai. Đó chỉ là ý kiến của bản ngã khiến đời sống sẽ ấm cúng và dễ dàng, và mọi người sẽ có nhiều tiền. Không nhất thiết đúng như thế. Khi bạn nhìn thế giới từ quan điểm của bản ngã, nhiều điều hình như phi lý. Nhưng kẻ ăn mày trên đường phố không chỉ là bản ngã, nhân cách, và thể xác. Kẻ ăn mày đó là vô biên, và bên trong thể xác đó là sự tiến hóa vĩnh cửu. Bản ngã không biết sự nghèo nàn không phải là một cái gì đó mà người ăn mày cần để trải nghiệm để hiểu bản thân mình, để phát triển. Có lẽ anh ta cần rơi xuống tình trạng cùng cực nhất của mình để đi đến kết luận: “Này, nếu tôi ngồi chỗ dơ bẩn ở đây, tôi không đi xa lắm. Cái mà tôi thực sự cần làm là đứng lên, phủi sách bản thân mình, và tạo ra năng lượng nào đó.”

Dĩ nhiên, bản phải có lòng trắc ẩn đối với những thành viên xã hội yếu kém hơn, và bạn sẽ làm những điều mà bạn có thể giúp đợ. Nhưng có một sự khác biệt, giả dụ, chỉ cho một người tiền và thực sự thúc đẩy anh ta, sau đó dạy cho anh ta một nghề để anh có thể kiếm sống và tăng cường phúc lợi của mình cho phần đời còn lại của mình.

Xã hội của chúng ta được tổ chức về mặt chính trị theo một cách để chúng ta cam kết giúp đỡ tình trạng yếu kém. Đó là lý do tại sao chúng ta có cả một hệ thống phương tiện truyền thông đại chúng được thiết kế cho việc kích động sự phẫn nộ của người dân. Đó là thủ đoạn chính trị buộc chúng ta đầu tư vào các hệ thống vô cùng phức tạp và đắt tiền để tin chắc rằng mỗi công dân sẽ được chu cấp đầy đủ dù các hệ thống đó không cần sự cố gắng nào. Nó kêu gọi bản ngã, kiếm phiếu bầu, và làm phá sản đất nước.

Trong quá khứ tôi đã bị chỉ trích về thái độ của mình, nhưng tôi thích quan điểm tâm linh lâu dài hơn, không phải thủ đoạn dễ xúc động ngắn hạn. Thay vì bị lôi kéo vào cảm xúc bất hạnh thông thường, bạn có thể tách biệt và thấy mọi vật như chúng hiện hữu. Bạn có thể cân nhắc hậu quả lâu dài của những lời phán xét chính trị của chúng ta; bạn sẽ sớm thấy rằng sự đam mê của bố thí tiêu diệt một quốc gia về phương diện tài chính và tâm linh.

Chỉ cho bạn một thí dụ nhanh về viễn cảnh khác này, chúng ta hãy nhìn tình thế ở Anh Quốc. Chính phủ nhận 74 tỷ bảng Anh hàng năm về thuế lợi tức được khấu trừ từ các công nhân của quốc gia, và chính phủ chi ra 76 tỷ bảng Anh về của bố thí an sinh xã hội. Số tiền đó không bao gồm chi phí của hệ thống y tế quốc gia. Cung cấp chăm sóc y tế và thuốc uống miễn phí cho 58 triệu người là đắt vô cùng.

Do của bố thí này, Anh Quốc thực sự không có bất kỳ cảnh nghèo cùng cực nào, và tất cả những người không thuộc tầng lớp nào được chiều chuộng kỹ lưỡng và được chăm sóc ít nhất theo tiêu chuẩn tối thiểu. Theo lý thuyết, điều đó sẽ có kết quả tốt. Trong thực hành, điều đó tạo nên một tầng lớp xã hội thấp kém nhất, gồm những người biếng nhác và tự cao tự đại, và thường bòn rút bất lương hệ thống này, hy vọng cuộc sống dễ dàng.

Hệ thống điên rồ này dẫn tới nợ quốc gia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ít năng lượng; nhiều ma túy, bạo lực và tội ác hơn, và tất cả các căn bệnh thông thường của bản ngã quá khích. Nó cũng tạo nên sự phẫn nộ và sự căm thù về phía các công nhân không được bòn rút để duy trì những người khỏe mạnh được trả tiền mà không phải làm gì. Tệ hại nhất là sự tiêu xài quá mức và sự đam mê ảnh hưởng đến giá cả và lãi suất. Mọi thứ đắt đỏ hơn đối với mọi người, và điều đó dần dần làm phá sản đất nước.

Khi chính phủ ngày càng trở nên bần cùng hóa, chính phủ sơm trở thành thù địch với các công dân. Chính phủ bắt đầu bóc lột nhân dân vì sự sống còn chính trị riêng của mình. Chính phủ trở thành một động vật ăn thịt người, không phải là người bảo vệ của nhân dân.

Nước Mỹ là một thí dụ cụ thể về điều này. Khi quốc gia càng ngày càng mắc nợ nhiều hơn, chính phủ đã trở thành thù địch với người dân và làm hết sức mình để lấy lại phần lớn tài sản của người dân bằng sự khủng bố hay vũ lực hay bất kể thứ gì chính phủ có thể sử dụng. Chưa đầy một thế hệ, cái được xem là một thể chế nhân từ, thân thiện cơ bản có những lợi ích tốt nhất của công dân mình, đã đổi sang một nhà nước cảnh sát phát xít mới chuyên quyền, độc đoán.

Sự áp bức của hính phủ Mỹ đối với nhân dân là một điều khủng khiếp vì nó tiêu diệt chính lý do giải thích sự thành công của nước Mỹ - óc sáng tạo và ý thức tích cực về “khả năng thực hiện” và hy vọng của nó.

Về phần người dân, để trải nghiệm tính chất tâm linh của mình và để phát triển và học tập từ lúc hiện hữu trên đời, họ cần sân chơi bình đẳng của một nền dân chủ công bình và ổn định. Theo các chính sách hiện hành, các quốc gia phương Tây của chúng ta đang tiến tới sự sụp đỗ sau cùng là sự phá sản tài chính. Tình trạng vô chính phủ, chủ nghĩa phát xít, nỗi sợ hãi, và nhiều sự biểu lộ xâu xa của bản ngã quốc gia không còn kiểm soát được xuất hiện với điều đó. Điều đó tất yếu xảy ra khi cuộc đi bê tha, nhàn hạ cuối cùng chấm dứt. Vì vậy quan điểm của tôi là quan điểm cố gắng giúp đỡ mọi người trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng không cam kết tài trợ căn bệnh của họ. Chúng ta cần giữ cho quốc gia chúng ta thịnh vượng. Nếu chúng ta chịu thua bản ngã chính trị, cuối cùng nó sẽ phá hoại sân chơi tiến hoa tâm linh của chúng ta. Nó sẽ làm tiêu tan hy vọng của chúng ta, và chúng ta sẽ trải qua cảnh gay go gian khổ kinh khủng vì điều đó. Vì vậy bạn có thể chiều chuộng xã hội và đem phúc lợi cho hàng triệu người – và như chúng ta biết nó bây giờ, làm cho quốc gia kéo dài 25 năm nữa. Hoặc, bạn có thể dạy mọi người tiếp tục kiểm soát bản ngã, tạo ra năng lượng, và trở nên tự túc – và chế độ dân chủ có thể kéo dài mãi mãi. Quan điểm dài hạn là sự lựa chọn của tôi.

Điều quan trọng là không bị lôi cuốn vào cảm xúc ngắn hạn. Bạn nên nhớ rằng khi bạn nhìn năng lượng tiêu cực, bạn chỉ nhìn thấy các sự kiện hay các hoàn cảnh mâu thuẫn với bản ngã. Vì vậy bản ngã nói, “Ta muốn sống mãi mại” và thể xác chết, chúng ta xem đó là một sự kiện tiêu cực, và chúng ta nói, “Harry đã chết”. Và tất cả chúng ta bỏ ra một lúc để tưởng nhớ Harry. Nhưng Harry không chết, anh là vô tận. Bạn sẽ không bao giờ sống lâu hơn khoảng thời gian sau khi trái tim anh đập nhịp đập cuối cùng và nhưng hẳn. Tất cả mọi người đã chết trong chiến tranh đều bất tử, tất cả những người đã đau khổ thì không đau khổ nữa. Họ vẫn tồn tại.

Đó là lòng trắc ẩn của sự nhận thức vô hạn về tính chất tiêu cực – hiểu rằng chúng ta không thực sự hiểu. Nói một cách khác, bạn có thể tự hỏi, “Tại sao những đứa trẻ này bị sát hại?” hay “Tại sao động đất lại xảy ra? Hay “Tại sao có quá nhiều tù nhân chính trị ở Thế giới thứ ba?” hay “Tại sao chúng ta phải chịu những nỗi đau và tội ác?” Câu trả lời nằm trong những lý do vô tận bên ngoài những nhận thức có cơ sở của bản ngã hữu hạn của chúng ta.

Vì điều này vượt quá khả năng hiểu biết của chúng ta, chúng ta chỉ phải thương hại và hiểu rằng điều gì mọi người đang trải qua – dù điều đó là một sự kiện tích cực theo quan điểm của bản ngã, hay một sự kiện tiêu cực – là sự hiến hóa của họ.

Để phát triển về phương diện tâm linh, chúng ta phải thoát ra khỏi cảm xúc. Điều đó không có nghĩa là bạn sẽ không giúp đợ mọi người hay không phải là một người tốt bụng. Ý tưởng này chỉ tách bạn ra khỏi tình trạng bị đổi ý bởi mỗi sự kiện chính trị hay xã hội vốn nâng cao bản ngã hay làm giải giá trị các ý kiến của nó. Những điều mà chúng ta đang mong đợi để làm là hiểu biết cái chết, sự đau khổ, tính độc ác, sự hạn chế, sự phân biệt, bệnh tật, sự bất hạnh, và sự nghèo nàn theo một cách khác biệt – không phải từ thái độ tự ám ảnh, tồn tại của bản ngã và không phải từ cảm xúc chính đáng, mà tự một cảm xúc xa vời hơn, một cảm xúc trong đó chúng ta hiểu rằng có 5 tỉ hay hơn các linh hồn tiến hóa trên cảnh giới vật chất bên trong cơ thể vật chất, và có những kinh nghiệm nào đó mà những linh hồn này cần thu thập như là một phần của sự tiến hóa này.

Một khi bạn hiểu điều đó, bạn có thể lùi lại và có một lập trường tốt đẹp hơn. Chắc chắn tôi sẽ thích hơn nếu thế giới không trải qua cảnh bần cùng. Tôi sẽ thích hơn nếu thế giới không có chiến tranh và xung đột, sự đau đớn và nỗi thống khổ. Tôi sẽ thích hơn nếu không có quá nhiều chế độ quân sự, và sự hạn chế quyền công dân của các chính phủ. Nhưng đó là một phần của sự tiến hóa của hành tinh này. Đó là nơi nó tìm thấy chính mình theo dòng thời gian của lịch sử nhân loại.

Vì vậy chúng ta không thể đi nhanh hơn chúng ta dự định chút nào. Chúng ta đã tiến hóa vô cùng. Giả dụ nếu bạn đem tâm trí của mình trở lại cách nay một ngàn năm, bạn sẽ thấy chúng ta đã tiến hóa xa bao nhiêu trong một thiên niên kỷ. Bây giờ chúng ta có nhân quyền, y khoa công nghệ cao, khế ước xã hội, ý thức chăm sóc của chúng ta. Bây giờ nhiều năng lượng đang được đưa vào bảo tồn và chăm sóc hành tinh. Chúng ta phải trải qua một chặng đường dài, nhưng chúng ta cũng phải ca ngợi nhân loại đã đi bao xa trên chặng đường dó.

Nếu bạn bị trì hoãn về những vấn đề chính trị và xã hội, nếu bạn bị quá lôi cuốn vào các nguyên nhân, bạn bị kẹt rất chắc bên trong những định nghĩa của bản ngã. Điều này không nhất thiết tốt hay xấu, nhưng nếu bạn đang cố gắng theo Bản ngã Vô biên, điều mà bạn sẽ phải làm là tách biệt. Đó là phần trọng tâm của triết học này.

Sự tách biệt không phải là sự nhẫn tâm. Bạn sẽ không nói, “Này, tôi chẳng màng đến những người này”. Đúng ra bạn phải hiểu là sự tiến hóa của họ là quan trọng; đó là điều bất khả xâm phạm. Chỉ vì một người đang trong tình trạng say rượu bí tỉ không có nghĩa người đó sẽ không có ở đó. Người ta hy vọng những điều tốt đẹp hơn cho anh ta, nhưng có thể anh ta phải ngã xuống một mức độ rất thấp để có thể tự ngồi dậy. Có thể anh ta không muốn tự mình vực dậy lại. Có thể anh ta có nhu cầu siêu hình để trải nghiệm cái mà nó muốn để không làm gì cả và thoái hóa.

Vì vậy khi anh thấy những người “Đang gây ra đau khổ” như tôi gọi nó, bạn phải thừa nhận là chúng ta không thực sự hiểu điều đó. Vì vậy nếu năm người đốn một cái cây, bạn có thể bị lôi cuốn vào trong năng lượng của tất cả điều đó, hay bạn có thể nói, “Kinh nghiệm tiến hóa thú vị”, nhớ rằng họ là bất tử và không chết.

“Sự suy sụp” là cách mà mọi người biết rằng họ phải thay đổi kế hoạch trò chơi của mình và tăng thêm năng lượng. Tất cả chúng ta đã trải qua những lúc khó khăn trong cuộc sống của chúng ta. Và không đúng sao khi bạn đi qua một khoảng đất nhỏ gồ ghề, có lúc bạn đi vòng quanh nó? Bạn túm lấy sừng con bò và nói, “Này, tôi sẽ không lấy cái này nữa”. Bạn bắt đầu tạo ra sự nhiệt tình, năng lượng, hành động, sự hàn gắn, sửa chữa mọi thứ, tự nhìn mình và nói: “Hãy đợi một lát. Ở đây tôi là nạn nhân của chính bản ngã của tôi. Tôi sẽ làm một điều gì đó về nó”.

Vì vậy khi bạn nhìn mọi người, bạn phải nhìn họ từ lòng bi mẫn đó – từ sự hiểu biết xa vời hơn rằng chúng ta không thể biết chính xác mọi người cần gì về phương diện siêu hình và tâm linh. Chúng ta không nhất thiết hiểu tại sao mọi thứ theo cách mà chúng có. Cái mà chúng ta có thể hiểu là điều đó, căn cứ vào tình trạng tiến hóa con người hiện tại, căn cứ vào chỗ của bản ngã của mọi người – chỗ của tri giác của con người – đây là điều gì đang tiếp diễn. Vì vậy chúng ta sẽ làm hết sức mình để phổ biến thiện tính. Nhưng những điều mà chúng ta sẽ không là là xâm phạm người khác. Chúng ta sẽ không cố gắng đỡ họ dậy và lo liệu họ nếu họ không yêu cầu chúng ta.

Chúng ta phải biết thoát khỏi thế giới này, vì nếu không thoát ra chúng ta không thể làm một cuộc hành trình từ bản ngã tới tâm linh vì chúng ta bị kẹt trong cảm xúc thông thường. Tôi sẽ nói nhiều hơn về cách thoát khỏi điều đó sau này.

Vấn đề là, bạn sẽ thấy thế giới từ tình trạng không an toàn, sự khoa trương, tính kiêu ngạo, giáo điều, và sự bê tha của quan điểm bản ngã, hay bạn sẽ hiểu năng lượng tiêu cực, sự bất hạnh, bệnh hoạn, và cái chết từ nhận thức của Bản ngã Vô biên không?

Người ta hỏi: “Có thể có một Thượng đế ra sao nếu có quá nhiều điều ác trên thế gian?” Sự thực là, Thượng đế không có liên quan đến điều ác. Thượng đế vô tư và chỉ quan sát điều đó. Thượng đế không nói rằng phải có cái ác hay phải có điều thiện. Thượng đế là tình thương thuần khiết, hiện hữu trong sự tách biệt của vô biên – quan sát, và tồn tại ở đó vì chúng ta, nhưng không can thiệp – cho phép mỗi người chúng ta hoàn thành những điều chúng ta cần hoàn thành.

Chắc chắn ai đó có thể giúp đỡ bạn, nhưng cuối cùng, bạn phải chữa lành vết thương của chính mình. Bạn hoặc mua nó bằng tiền vì bạn đến nhà tư vấn hay một người đang làm một nghề nào đó, hoặc bạn mua nó bằng năng lượng. Hãy tạo ra nhiều năng lượng hơn, và bạn chữa lành cuộc đời của bạn.

Tăng thêm năng lượng của người mình bằng cách vực họ dậy từ phía trên không có kết quả. Trên mức độ năng lượng, nếu bạn với xuống và nhấc mọi người dậy, chân của họ mất tiếp xúc với mặt đất. Họ trở nên bị phân cách với thực tại của năng lượng họ hiện hữu. Họ không thấy cái gì là đúng và có thực và khả thi – cái gì có thể làm ngày nay, do năng lượng của họ.

Bây giờ bạn thấy phải chịu trách nhiệm về họ, và bạn phải tiếp tục đưa họ lên. Thương đế ngăn cấm nếu bạn lại bỏ rơi họ và nói. “Này, ta đã giúp các người trong 6 tháng, bây giờ các ngươi ở một mình”. Nếu bạn làm thế, họ sẽ vô cùng bực mình, và họ sẽ bảo mọi người bạn là một người xấu xa đê tiện biết chừng nào. Bạn sẽ suy nghĩ: “Hãy đợi một phút; điều đó hình như không đúng. Tôi đang giúp đỡ gã này suốt thời gian này, và bây giờ hắn nói tôi là kẻ xâu xa đê tiện biết bao”. Sự thực là, bạn với xuống và nhấc hắn lên. Hắn không nhất thiết sẵn sàng. Vì vậy bạn đã vi phạm sự tiến hóa của hắn bằng cách cố gắng đẩy nhanh các nhận thức của hắn, cố gắng tăng nhanh hơn năng lượng của hắn mà không có sự yêu cầu của hắn. Hay có lẽ hắn ta có yêu cầu điều đó, nhưng bạn không chỉ hắn cách tự đưa mình lên, vì vậy cuối cùng hắn trở lại năng lượng vốn đem lại thoải mái cho hắn, đúng như các hạt hạ nguyên tử.

Những người trong các buổi thảo luận của tôi đã nói với tôi, “Nhưng Stu, ông đang dạy và giúp mọi người tăng thêm năng lượng của mình. Điều đó không cứu vớt họ và xâm phạm họ sao?”

Tôi cảm thấy dạy người ta là một điều hoàn toàn khác với việc áp đặt chính mình lên họ theo một cách giống như thánh, thay đổi sự tiến hóa của họ và xen vào cuộc sống của họ. Tôi không đi vừa gõ cửa vừa nói, “Này, hãy lắng nghe các bài thuyết trình của tôi, hãy đọc sách của tôi” v.v… tỏ ý muốn cam kết tài trợ và đưa họ lên cho phần đời còn lại của họ.

Bản ngã Vô biên có một hệ thống phân phát tinh khôn luôn luôn đưa bạn đến sự tiến triển kế tiếp – có người kéo bạn. Bạn sẽ không bao giờ thấy xa hơn về phía trước, nhưng bạn phải biết nhảy từ một tảng đá này sang một tảng đá kế tiếp như một con ếch nhỏ vui vẻ. Sau đó bạn đứng dậy bằng hai chân sau và tìm một tảng đá tiếp theo. Đôi lúc cách mà tiến trình này hoạt động rất thú vị, rất quyến rũ. Tôi bị mê hoặc bởi tính nhân từ của tâm linh và sự kỳ diệu của tất cả tâm linh đó.

Vì vậy hãy nhớ, khi mọi người đến và yêu cầu bạn giúp đợ, hay làm như vậy hết sức mình. Hãy tử tế, hãy rộng lượng, hãy nhân từ, hãy là một người hào hiệp và cho một cách hào phóng bản thân mình – năng lượng mình. Bạn không nhất thiết phải hào phóng tiền bạc của mình, nhưng cho hào phóng năng lượng của mình. Bạn có thể cho lời khuyên, tình thương, sự thành thạo, nhưng đừng nâng họ dậy. Vì vậy khi họ nói, “Tôi phải làm cái gì?” hãy hỏi, “Bạn muốn làm cái gì?”, “Tôi nên giải quyết vấn đề này như thế nào?” Hãy hỏi, “Bạn muốn giải quyết vấn đề này ra sao?”, “Tôi sẽ thoát ra khỏi tình trạng lộn xộn này như thế nào?” và hãy hỏi “Bạn muốn thoát khỏi tình trạng lộn xộn này ra sao?”

Bạn làm cho họ thấy rằng lối lên duy nhất là khi họ nhiệt tình với cuộc sống và sự tiến hóa của họ trên thế gian. Khi họ có sự nhận thức và sự sáng tạo nhiều hơn, và khi lòng khao khát của họ đạt được sự tiến hóa lớn hơn những cách hủy diệt, ngoan cố và chìm đắm của bản ngã, thì khi đó – và chỉ khi đó – họ sẽ thay đổi được.

Vì vậy, thừa nhận tính chất tiêu cực là khái niệm: “Này, chúng ta đang ở trong sự tiến hóa vô hạn”. Bạn không nhìn một nhóm xác chết. Bạn đang nhìn một nhóm xác chết mà hữu thể vô biên đã khởi hành và vẫn còn đang sống. Không có cái chết. Tất cả nỗi thống khổ mà chúng ta trải qua về mặt cảm xúc và tâm lý là nỗi thống khổ của bản ngã. Khi bạn hiểu điều đó, một cánh cửa lớn mở ra bên trong bạn. Nếu bản ngã không có những giáo điều, ý kiến, và quan điểm mà nó phải bảo vệ, bạn không thể có năng lượng tiêu cực. Ai đó sẽ theo kịp bạn và nói, “Tao sẽ bắn vào đầu mày”, và bạn sẽ nói: “Tốt, ta là vô biên. Hãy làm cái gì mà anh cần. Trong khi đó, ta sẽ tiếp tục ở đây, làm việc trong vườn hoa của ta”.

Nếu bản ngã không có ý kiến cứng rắn, không thể có nỗi sợ hãi. Không thể có tất cả những người này làm tổn thương lẫn nhau. Vì vậy, hiểu năng lượng tiêu cực theo một cách khác là quan trọng. Đó là một phần sự tiến hóa của mọi người. Nếu bạn muốn bước ra khỏi cảm xúc thông thường, tâm trí bộ lạc và các cảm xúc có thể dự đoán được của nó, sau đó bạn sẽ phải để người khác một mình, và bạn sẽ phải hiểu rằng đó là sự tiến hóa của họ, và không có gì sai với tính chất tiêu cực. Chúng ta sẽ thích thế giới hoàn hảo hơn, nếu thế giới đã hoàn hảo, chúng ta sẽ không ở đây vì chúng ta sẽ không có gì để tiếp tục làm.

Được lắm, chúng ta hãy tiếp tục bằng các khái niệm này, và chúng ta sẽ tán gẫu một chút về kiến thức, các khuôn mẫu niềm tin, ưu điểm, nhược điểm của con người và các vị thầy đã dạo bước trên trần thế.


Kỳ trước (6) ... Kỳ sau (8)
Nguồn: http://www.phamvanminh.com/

Comments

Popular Posts