BẢN NGÃ VÔ BIÊN (kỳ 15)

Bước 13
SỰ THỪA NHẬN
Điều đó đưa tôi vào Bước 13 một cách thú vị. Bước 13 là Sự thừa nhận. Chúng ta đã nói về việc thoát ra khỏi tình chất tiêu cực trong Bước 5. Bây giờ tôi muốn bạn phát triển một sự tiến hóa tâm linh cá nhân thực sự bằng cách bước ra khỏi sự đối kháng, ra khỏi sự tuân thủ ràng buộc của tâm trí bộ lạc và buồn tẻ (tick-tock). Đây là sự tiếp tục của tiến trình thoát khỏi cảm xúc. Qua điều đó bạn làm dịu đi sự khao khát của mình. Điều đó thật đơn giản: bạn chỉ phải đạt được nó.
Vì bản ngã, tâm trí bộ lạc luôn luôn khó chịu. Người ta chỉ đạt được hạnh phúc nhất thời, nhưng họ không trải qua trạng thái xuất thần thường xuyên của Thiên lực bên trong họ. Họ không thể cảm thấy đều đó. Để thay thế, họ xem hành động làm hài lòng bản ngã là niềm hạnh phúc. Vì vậy họ tự nuông chiều mình, thường xuyên đem lại cho mình những hoàn cảnh và những điều sẽ làm cho họ hạnh phúc. Hạnh phúc phù đường nào mà họ đạt được bằng sự hài lòng thì sớm bị tàn phai, vì sự khó chịu của bản ngã bắt nguồn từ tính không an toàn. Đưa nó những thứ không làm cho nó cảm thấy an toàn; điều đó chỉ làm rối trí nó. Bạn biết điều đó. Bạn mua một bộ đồ dùng mới và bạn hồi hộp vì nó; một vài tuần sau nó ở đằng sau tủ ly, và bạn tiếp tục tới điều kế tiếp. Đó là sự chuyển động không ngừng của sự khó chịu, trong khi bản ngã càu nhàu, rên rỉ, than vãn, và thường xuyên khao khát những thứ theo một cách khác.
Xã hội của chúng ta đầy những người kêu gào mọi người cứu vớt họ - cứu chữa mọi việc cho họ, lo liệu cho họ, làm cho họ hạnh phúc. Người ta không quan tâm đến việc tạo ra năng lượng cho sự tồn tại và an ninh của chính mình; họ muốn ai khác đảm bảo an ninh của mình. Khi làm như vậy, họ đánh mất nội lực của chính mình; trách nhiệm được chuyển ra khỏi chân ngã, nơi nó làm tổn thương, sang một ai đó – gia đình, bạn bè, công ty, chính phủ. Tiến trình này được gọi là “sự chuyển giao”. Đó chỉ là bản ngã kêu gào đòi được giải thoát khỏi nỗi thống khổ mà nó đang gây ra cho chính mình. Đó là lý do tại sao người ta cho rằng thế giới là xấu xa. Họ thường xuyên bực bội với chính mình, thường xuyên bất an.
Để đạt tới vẻ đẹp thanh nhã của Bản ngã Vô biên đòi hỏi bạn phải chịu trách nhiệm về bản thân mình. Một khi bạn có trách nhiệm, bạn sẽ thấy sự đau khổ mà bạn chịu đựng bắt nguồn từ phản ứng của bạn với hoàn cảnh của cuộc đời, không phải từ bản thân các hoàn cảnh. Hãy thay đổi cách bạn phản ứng, bạn sẽ tán thán giá trị tinh thần của cuộc sống, về vẻ đẹp và sự mãn nguyện mà không thể kiếm được trong thế giới của bản ngã.
Bắt đầu bằng cách thấy nơi này, thế gian này, cuộc đời này là đẹp, và thấy bản thân mình là đẹp. Hãy biết và tinr ằng mọi việc của thế giới đều ổn cả. Tình trạng xã hội và loài người chúng ta hiện nay là sự thăng hoa của con người về mặt tâm linh trong cuộc tiến hóa vĩnh cửu của nhân loại. Trong thời đại này, người ta cho rằng con người sẽ phải tiến hóa theo cách như vậy, nghĩa là sự thăng hoa tâm linh. Thật là ngớ ngẩn khi cho rằng nhân loại sẽ tiến hóa theo đường lối khác. Điều đó không thể xảy ra.
Hãy biết và tin rằng bạn được mọi sự tốt lành. Hãy bằng lòng nơi mà bạn tìm thấy bản thân mình, và hãy hài lòng với chính mình. Nếu bạn bất mãn, bạn đang bước vào Bản ngã Vô biên trong một tình trạng bất mãn thường xuyên, nản lòng thường xuyên, tức giận thường xuyên, bất cứ thứ gì như vậy.
Vì vậy, sự chấp thuận xảy ra do thoát ra khỏi cảm xúc và sự hiểu biết thông thường để bạn không phải là cảm xúc của mình, và bạn cũng không chịu trách nhiệm về các cảm xúc của người khác. Khi họ biểu lộ sự tức giận, nỗi sợ hãi, và sự thất vọng, đó chỉ là phản ứng của tình trạng yếu đuối của bản ngã. Nếu bạn bất mãn, điều đó giống như có một chứng ngứa thường xuyên mà bạn không thể gãi. Bạn phải tạo ra các hoàn cảnh hiện nay ngay. Hãy đi loanh quanh khắp nhà và nói, “Điều này đúng”. Đang làm việc, nói, “Điều này đúng lúc này. Ngày mai điều đó có thể thay đổi”. Về mặt tâm linh hãy rong chơi trong cuộc đời bạn, và làm cho mỗi một tình huống trở nên đúng và thánh thiện. Ngày mai điều đó có thể thay đổi, nhưng ngay bây giờ nó hoàn hảo. Các hoàn cảnh của cuộc đời bạn là sự biểu thị bên ngoài của tư tưởng và tình cảm của bạn. Bạn học được từ những điều đó. Hãy chúc phúc cho chúng về điều đó; đừng chống lại chúng.
Khi bạn thôi chống lại bản thân mình – khi bạn có thể chấp nhận sự việc tồn tại như thế nào thì nó tồn tại như thế ấy, bạn tự do. Hãy nói điều đó với chính mình ba hay bốn lần một ngày: “Sự việc tồn tại như thế nào thì nó tồn tại như thế ấy. Tôi chấp nhận điều đó”. Bạn thấy đấy, bạn không cần sự hoàn thiện, chỉ sự tiến bộ. Mọi việc có thể dần dần được thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Trong khi đó, đó là cách sự việc tồn tại. Một khi bạn có thể đến từ sự thừa nhận, bạn tự do, hoàn toàn tự do, vì bạn không còn trong tình trạng cảm xúc nữa, không còn đấu tranh với chính mình.
Vì vậy họ sẽ trả tiền cho bạn hay không, cũng không hề gì. Nếu họ trả cho bạn, bạn ăn. Nếu họ không trả tiền cho bạn, bạn có thể tiếp tục nhịn ăn và sụt cân một ít. Nếu họ có mặt lúc 11 giờ, bạn sẽ đi chơi bóng. Nếu họ không có mặt lúc 11 giờ, bạn có thể đợi tới 11 giờ 10, hay bạn có thể hủy bỏ việc đi chơi bóng, hay bạn có thể tản bộ. Chồng của bạn có quan hệ tình ái hay anh ta không có quan hệ tình ái. Nếu anh ta có quan hệ tình ái, bạn có hai sự lựa chọn. Bạn có thể đưa anh ta về nhà, cọ sạch anh ta bằng chất tẩy uế, và bảo anh ta đừng ngu xuẩn quá, hoặc bạn có thể tống anh ta ra và tìm một người khác.
Sự thực là một khi bạn hiểu sự viêc tồn tại như thế nào thì nó tồn tại như thế nấy, bạn không phải chống lại hoàn cảnh. Để thay thế, bạn có thể tác động làm thay đổi mọi sự, và bạn không cần đốt cháy năng lượng phản kháng. Hãy khiêm tốn và trong bất cứ trường hợp đã định sẵn nào đó, khiến cho bạn phản ứng, hãy chọn giải pháp chứ không phải cảm xúc. Nhưng trước tiên hãy chấp nhận tình huống. Một khi bạn hiểu điều đó rõ ràng, chỉ có hai sự lựa chọn. Chúng hoặc sẽ hoặc không sẽ. Điều đó hoặc sẽ xảy ra hoặc sẽ không xảy ra. Nếu bạn không tới chơi bóng, bạn sẽ đi xem phim. Nếu bạn không thực hiện một trong hai việc này, bạn sẽ về nhà để nghỉ ngơi và thiền định.
Không có điều tuyệt đối, nhưng tâm trí quyết định: “Điều đó phải như thế này. Điều đó phải như thế kia. Phải có mặt lúc 8 giờ 15 và 9 giờ kém 10. Nó phải là màu hồng và xanh, và người ta phải thừa nhận tôi và hành động theo một cách nào đó”. Đó chỉ là chương trình nghị sự của bản ngã. Bạn đã cho người hàng xóm mượn máy cắt cỏ, và bạn nghĩ, “Tôi đã cho ông ta mượn máy cắt cỏ của tôi. Tôi là một người tốt bụng và tử tế đến mức tôi đáng mượn xe máy của ông ấy và thứ bảy tới”. Bạn đã biểu lộ sự kỳ vọng qua bản ngã của mình.
Sau đó khi bạn hỏi mượn xe máy của ông ấy và ông ta từ chối, bạn cảm thấy bị xúc phạm. Này, sự việc tồn tại như thế nào thì nó tồn tại như thế ấy. Có thể ông ta không phải là một người rộng lượng; ông ta không tin tưởng giao chiếc xe máy cho bạn. Vì vậy bạn nhún vài và bỏ đi, nói, “Tôi thích xe máy, nhưng tôi sẽ đi xe buýt”.
Hãy nhìn thế giới và hài lòng. Hãy xem nó là vĩnh cửu, và hiểu rằng bạn không phải chống lại cách nó tồn tại. Nếu bạn không thích mọi sự, hãy bỏ đi. Chắc là bạn đã thử điều đó với những người bà con thân thuộc của mình. Họ thường là người người cứng nhất không dễ gì thay đổi. Bạn phải yêu thương họ như họ là vậy. Tình yêu vô điều kiện là sự chấp nhận hoàn toàn. Nếu tôi yêu bạn vô điều kiện, tôi thừa nhận bạn. Nếu bạn yêu tôi vô điều kiện, bạn thừa nhận tôi. Điều đó thì dễ làm khi bạn đang đối xử tử tế với tôi và tôi đang đối xử tử tế với bạn, nhưng cái gì sẽ xảy ra nếu tôi đối xử tệ với bạn? Cái gì sẽ xảy ra nếu bạn đối xử tệ với tôi? Sau đó bạn phải trở thành một nhân vật quan trọng, đừng để bị lôi cuốn vào trong cảm xúc khi người ta đối xử với bạn theo cách như vậy. Đó là bài khảo nghiệm.
Điểm cần nhớ là bạn có thể không bao giờ tự do cho tới khi bạn tách biệt. Vì vậy, hãy cho phép cuộc sống luân chuyển như bạn thấy nó. Sự việc tồn tại như thế nào thì nó tồn tại như thế ấy. Hãy bảo cho bản thân mình biết 7 lần một giờ nếu cần.
Có một câu chuyện nổi tiếng trong Đạo kể về một bác nông dân. Con trai của bác nông dân bị gãy chân. Dân làng đến nông trại và nói, “Ôi chao ôi! Đó là một đại bất hạnh. Con trai của bác đã bị gãy chân; bây giờ cậu không giúp đỡ bác chuyện đồng áng được”.
Bác nông dân nói, “Điều đó không phải là sự may mắn cũng không phải là bất hạnh” Hôm sau, lính triều đình đến làng tìm thanh niên để gọi nhập ngũ. Họ phải bỏ cậu lại vì chân cậu bị gãy.
Rồi một hôm con ngựa của bác nông dân nhảy qua hàng rào và chạy đi mất. Dân làng đến bác nông dân và nói, “Con ngựa của bác đã chạy mất rồi thật là điều tổn thất lớn”.
Bác nông dân trả lời, “Điều đó không phải là sự may mắn cũng không phải là sự bất hạnh”. Vài ngày sau, con ngựa trở về cùng với 12 con ngựa hoang khác theo sau.
Dân làng đến gặp bác nông dân và nói, “Thật là phúc lớn, con ngựa của bác trở về cùng với 12 con ngựa khác”.
Bác nông dân trả lời, “Điều đó không phải là phúc cũng không phải là họa”.
Hãy nhớ lợi dạy của Đạo: không gì dài hay ngắn, nóng hay lạnh, tốt hay xấu. Nếu bạn xác định nó như thế, nó phải tự hỏi, “Thiện liên quan đến cái gì? Ác liên quan đến cái gì?” Một khi bạn chấp thuận và tách biệt, bạn tự do, và điều đó là quan trọng. Một phần của sự chấp thuận này đưa chúng ta đến bước 14 vốn không phán xét điều gì và định lượng mọi việc càng ít càng tốt.

Comments

Popular Posts